Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

Truyện Bí mật trong quán Net - phần 2

Thằng Long tuy không hiểu gì hết nhưng cũng đoán được phần nào vì vẻ mặt của Bảo cực kỳ kinh sợ, tuy nhiên đối với 1 kẻ không sợ trời, không sợ đất, không sợ ma quỷ, chỉ sợ người như nó thì việc thằng Bảo sợ ma quỷ là 1 chuyện đáng buồn cười, Long cười ha hả đến văng nước bọt vào mặt Bảo rồi lên tiếng trêu chọc: " Ông chỉ nom gà hóa cuốc, nếu có người nằm trong đó thì bây giờ nó đi đâu? không lẽ nó tự đào mồ chui lên ghế nằm cho khỏe 1 lát rồi lại chui xuống mồ? vậy thì ai lấp đất cho nó?" Bảo không nói gì, anh cũng mong những gì anh nhìn thấy chỉ là ảo giác, hoặc giả có thằng ăn trộm nào vào nhà nấp để trốn gia chủ thì vẫn còn đỡ hơn là hồn ma chui từ đáy mồ lên.Bảo kéo tay thằng Long đi thẳng vào gian giữa, anh chỉ ngay vào cái ghế bố và nói : " Nếu mày không vào đây ngủ thì tại sao cái ghế bố và cái mền lại nằm ở đây?" Long cười sặc sụa và đáp: "Cái ghế và cái mền là tao đem vào nhưng chưa kịp ngủ thì đói bụng quá nên đi mua cơm, mà cái mền tao xếp ngay ngắn sao bây giờ lại tung ra cả thế kia? chắc chú mày sợ quá khua tay múa chân tùm lum chứ gì ha ha ha!!!!" Bảo bực mình nói lớn: "Tao đâu phải con nít, tao làm gì thì tao nhớ chứ.Mà tại sao mày lại vào đây ngủ? hết chỗ để đánh giấc rồi hay sao?" Long nhịn cười phân bua: "Tao muốn xem trên đời có ma quỷ thật không? và có thì mặt mũi nó ra sao để tao làm quen". Bảo im lặng không nói gì, anh biết có nói gì thì thằng Long lì lợm này cũng không thèm tin, nhưng trong cái cõi u minh này, có nhiều điều mà khoa học chưa giải thích được, huống chi mình chỉ là 1 thằng kỹ thuật viên tin học quèn, kiến thức chỉ đủ xài cho 1 tiệm net bé tí, không cách nào giải thích được chuyện kinh dị này.Nghĩ vậy nên Bảo cũng không để ý nữa, anh đem ghế bố ra gian ngoài dùm thằng Long rồi bảo nó: "tối nay mày ngủ gian ngoài với tao, lỡ có trộm thì còn biết đường mà ứng phó". Long cười đáp: "Chứ không phải lỡ có ma thì mày ôm tao sao hô hô hô" Bảo đỏ mặt nằm xuống ghế nhắm mắt cố gắng ngủ, nhưng cái hình ảnh ghê rợn của bà Minh Hải trên tấm bia cứ ám ảnh lấy anh, Bảo tưởng tượng bà Minh Hải dùng 10 đầu ngón ray rỉ máu đào như điên dại để trồi lên khỏi mặt đất rồi lên ghế bố của thằng Long nằm tận hưởng cái cảm giác dương gian, hoặc ghê rợn hơn là bà Minh Hải muốn trả thù những kẻ đã nhìn tấm hình trên bia mộ vì bà cho rằng họ đang xỉ nhục mình? suốt đêm hôm đó, tuy không có thêm chuyện gì bất ngờ xảy ra nhưng Bảo cứ thức trắng vì đầu óc miên man suy nghĩ, mà người bình thường nhìn vào cứ cho rằng ông chủ nhỏ này đang suy nghĩ cho ngày mai khai trương, đâu ai ngờ được câu chuyện rùng rợn mà anh đang suy đoán trong đầu. -7 giờ sáng hôm sau trước cửa tiệm net đã đông kín, đa phần là trẻ em, chỉ có 1 người lớn duy nhất là 1 bà cụ tuổi chừng 70 đang chờ tiệm mở cửa khai trương để vào gọi điện thoại quốc tế cho đứa con trai đang ở bên úc.Ở việt nam thật lạ, dân chúng mê game online 2D xấu hoắc chứ không thèm chơi game 3D dù cùng 1 hãng phát hành.Bằng chứng là game VLTK lúc nào cũng đông trong khi Cửu Long Tranh Bá suốt buổi sáng chả ma nào thèm ngó đến mặc dù đây là 1 game khá ăn khách tại Hàn Quốc. Với kinh nghiệm học hỏi từ các thế hệ kinh doanh phòng nét trước, Bảo quyết định làm đêm để tăng thu nhập, nhưng điều lo lắng của anh không phải là công an kiểm tra, hay liên ngành 814 tuýt còi mà là cái mộ và giấc ngủ.Nếu làm đêm thì anh phải ngủ ở đây vì thằng Long phải về nhà chứ không thể bắt nó ở tiệm 24/24 được.Ko lẽ ban đêm mắc tiểu lại phải kêu thằng tí chơi VLTK dẫn đi vào toilet thì sau này ai còn xem mình ra gì? -Đồng hồ đã điểm 7 giờ tối, ngày khai trương của quán khá thuận lợi, Bảo dùng chức năng tổng kết của CSM, phần mềm tính tiền miễn phí (nhưng ko được miễn dịch với quảng cáo) thì doanh thu từ sáng cho đến giờ là hơn 500 nghìn, Bảo nhẩm tính nếu tình hình thuận lợi và làm cả ban đêm thì 1 tháng thu về gần 25 triệu, trừ chi phí mạng+điện+lương+thuế+hư hỏng thì 1 tháng bỏ túi cỡ hơn 15 triệu, 1 con số mà những người có học đại học đến năm thứ 10 cũng không thể mơ tới khi mới bước chân ra làm ăn. Chính vì lý do này nên Bảo đã quyết tâm: "Phải làm đêm bằng bất cứ giá nào", điều này đồng nghĩa với việc Bảo sẽ thường xuyên tiếp xúc với bà Minh Hải.............. -11 giờ khuya, tiệm net giờ chỉ còn lại những anh chàng teen trở lên, những đứa nhỏ buổi sáng chơi rất sung giờ cũng phải trở về nhà theo lệnh của mẹ, người mà chúng cho rằng còn mạnh hơn cả nhà phát hành game, dẫn theo lời thằng tí: " Bị lock nick này thì chơi nick khác, bị mẹ cấm cửa, ko cho tiền thì mario cũng không có mà chơi". Từ sáng đến giờ chỉ có 2 đứa dám đi tiểu, đơn giản vì chúng sống ở cái xóm này rất lâu rồi nên chuyện nhà ông Hưng có cái mộ thì khỏi cần vào thì đứa nào cũng biết cả, nhưng mà cái tấm hình kinh dị kia thì rất ít ai được mục kích. Thằng phát là 1 trong 2 đứa từng vào đi tiểu, ban đầu nó vui vẻ đi vào gian sau, nhưng khi đi ra thì cái quần nó hơi ươn ướt, không cần hỏi cũng biết nó ráng rặn cho lẹ rồi chạy ra ngoài không kịp dội nước. Bận rộn suốt từ sáng đến giờ, nhờ ít uống nước nên Bảo cũng chưa thấy cần thiết phải đi ra gian sau.Thằng Long đã về nhà lúc 10h30, giờ tiệm net chỉ còn Bảo và 9 thằng con trai đang đắm đuối nhìn vào con nhân vật ảo mặc bộ Đường Nghê Giáp mà chúng quên rằng nhân vật thật ở ngoài đời đang mặc cái áo thun sell off bốc mùi chua loét. Bảo giờ đã rãnh rỗi, anh không biết làm gì nên vào web kiếm thông tin về những bí ẩn khoa học chưa giải thích được, trong đó có 1 tấm hình mấy người bạn chụp chung nhưng có lòi đầu 1 đứa trẻ gương mặt như âm binh đang nhe răng hăm dọa người chụp ở giữa 2 chân của 1 trong số đó.Lúc trước Bảo đã từng xem tấm hình này rồi, anh cho rằng chắc chắn là do photoshop hoặc ánh sáng gây nên, nhưng giờ Bảo đã trở nên thận trọng hơn, anh cho rằng đây là 1 bức hình vô tình chộp được khi mà ma quỷ không kịp biến đi. Con người sống trong vũ trụ bao la này không phải là bất biến, nếu để ý ta sẽ thấy suy nghĩ của ta về 1 chuyện, 1 hiện tượng gì đó sẽ thay đổi theo thời gian. Bà nội của tôi lúc còn bé rất sợ ma, khi trở thành 1 cô gái 17 tuổi có học hành thì cho rằng ma quỷ không tồn tại, nhưng đến lúc bà tôi già thì lúc nào bà cũng lảm nhảm chuyện ma, bà tin rằng 2 anh sinh viên đi cắm trại bị té xuống hố rất nông nhưng lại chết là do ma quỷ kéo, cứ thế cho đến lúc nhắm mắt bà vẫn cứ tin rằng ma quỷ hiện hữu trong thế gian này, riêng Bảo lúc nghe bà kể thì cho rằng: "Cháu nghĩ 2 anh sinh viên đó do sợ ma nên không ai chịu làm đà để người kia leo lên trước, và chắc sợ người leo lên rồi sẽ không cứu mình".Bà nội móm mém cười và lắc đầu: "Cháu tôi còn nhỏ nên không hiểu hết chuyện đời đâu, ngày xưa bà cũng như cháu vậy, trên đời có dương thì phải có âm, nếu cháu cho rằng trên đời này cái gì nhìn thấy mới là thực, cái nào không nhìn thấy là ảo giác thì cháu đã sai rồi".Suy nghĩ lan man, Bảo thiếp đi lúc nào không biết. -Đồng hồ đã 2 giờ sáng, Bảo giật mình thức dậy, bụng đau và sôi ùng ục.Theo phản xạ, Bảo đứng dậy định vén màn nhưng lại thôi, đứng 1 phút trong nhà sau đi tiểu đã chết khiếp, ngồi đồng trong đó 10 phút chắc sợ vãi mật. Bảo nhìn xung quanh thì thấy bọn thằng Phát đều ngủ cả rồi, Bảo thò tay cầm con chuột đóng ứng dụng những máy trạm ko sử dụng để tránh tình trạng ăn gian, treo auto xong rồi đăng xuất tài khoản ra, một chiêu mà đa số gamer chơi đêm đều rất rành.Bổng Bảo nảy ra 1 ý có thể đi toilet mà không mất mặt. Bảo đổi địa chỉ IP của cái modem từ 192.168.1.1 thành 192.168.1.2 để cả phòng nét bị rớt mạng rồi lí nhí gọi thằng Phát dậy: "Phát, dậy giúp anh 1 tay, mưa lớn quá dây mạng bị đứt rồi". Thằng Phát ban đầu không quan tâm lắm nhưng đến khi nó sực tỉnh mở con nhân vật lên xem thì thấy bảng rớt mạng hiện lên nó mới lật đật đứng dậy đi theo Bảo. Cầm cái đèn pin loại nhỏ, 2 anh em đi chậm rãi qua ngôi mộ, mắt không quên nhìn thẳng phía trước để tránh nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu trên mộ, đến nhà sau, Bảo kiểm tra dây nhợ xong rồi phán 1 câu: " dây không bị đứt gì cả, chắc tại trời mưa lớn, chút nữa chắc có mạng lại, mạng FPT là thế đấy". Sau đó Bảo đi vào toilet đi cầu và bảo thằng Phát đi ra trước đi, thằng Phát đương nhiên không dám đi ngang ngôi mộ 1 mình nên nó cũng đau bụng theo cho đỡ sợ. Trong lúc 2 anh em đang ngồi sát vách nhau thì đột nhiên Bảo nghe tiếng tru phát ra từ vách bên chỗ thằng Phát đang ngồi đi cầu, tiếng tru dài và cực kỳ thê thảm như từ cõi hư vô vọng về. Bảo rụng rời tay chân, la lên: " Phát, mày đi đâu rồi, Phát". Tiếng hú ngưng bặt, Bảo vội vàng dội cầu rồi leo lên bục nhìn qua bên kia, từ trên nhìn xuống, chẳng thấy thằng Phát đâu cả, chỉ thấy trên nắp bồn cầu có 1 lọn tóc đen dài và ướt nhẹp, giống y hệt như mái tóc bà Minh Hải trong hình, Bảo không tự chủ được nữa, anh trượt chân lọt xuống đất, giật mình tỉnh dậy thì thấy mình té dưới ghế bố, còn thằng Phát vẫn đang ngủ say như chết trên máy số 3.Té ra nãy giờ mình nằm mơ, Bảo vui mừng như lụm được tiền.Dựng lại cái ghế bố, Bảo quyết định ngày mai mua tấm bạt về làm cái màn che cái mộ lại để bớt sợ mỗi khi đi ngang đây. -Sáng hôm sau, Bảo phone thằng Long nhờ mua dùm mấy tấm bạt trước khi qua phòng net. Bảo nhờ thằng Long che dùm cái mộ trong khi Bảo đứng ở gian ngoài coi tiệm.Từ lúc có cái màn, Bảo cảm thấy đỡ sợ hơn, và đa số anh chỉ đi toilet vào ban ngày, dù nhiều lúc anh nghe thấy tiếng rột roạt mỗi khi đi ngang nhưng vì ban ngày và đi nhanh nên anh cũng xem như không.Mọi chuyện từ đó êm xuôi, dường như người chết không còn tức giận vì hình ảnh trước lúc chết của mình bị mọi người nhìn thấy nữa, cho đến 1 ngày...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét